“Kẻ đứng sau ta, chính là Thái tử....”
Dương Thiên Bá khó nhọc thốt ra mấy chữ này, rồi trong lòng bỗng cảm thấy không còn gánh nặng! Dù sao, phản bội một lần, cùng phản bội trăm lần nào có khác gì nhau...
Ninh Phàm liếc nhìn Giang Thủy Hàn đang đứng sau lưng, miệng y có thể nhét vừa cả một quả trứng gà, ngữ khí khá bất đắc dĩ nói: “Đừng ngẩn người nữa, giờ muốn chạy cũng không kịp rồi, mau ghi lại đi...”
Biểu cảm của Giang Thủy Hàn lúc này còn khó coi hơn cả khóc, y thực sự không muốn biết chút nào! Đợi ta ra ngoài, ngươi nói lại có được không... Chỉ là, giờ nói gì cũng đã muộn rồi...