Ngoài nhà trúc, Sở Âm Âm thấy Nam Cung Nguyệt và những người khác đang nhìn chằm chằm Sở Hòe Tự, lập tức như một con mèo nhỏ giữ mồi, toàn thân xù lông.
“Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn! Đây là đồ đệ của ta!”
Triệu Thù Kỳ mắt híp liền nói: “Tiểu sư muội, muội nói gì vậy, chúng ta đâu có không cho Sở Hòe Tự bái muội làm sư phụ, chỉ là muốn hắn bái thêm vài người mà thôi.”
Nhị trưởng lão Thái Thính Bạch, người trông như một lão nông, lập tức gật đầu phụ họa: “Hơn nữa, ta cũng không có ý định chỉ điểm Sở Hòe Tự tu hành, ý của ta là làm sư phụ đan đạo của hắn.”