Chương 100: [Dịch] Mượn Kiếm

Hãy ưỡn thẳng lưng lên (1)

Phiên bản dịch 5028 chữ

Ngoài trúc ốc, Hàn Sương Giáng nhìn hai người rời đi, lại liếc nhìn bát đũa trên bàn gỗ, trong lòng thầm nghĩ:

"Không ăn cơm trước sao?"

Nàng quả thật có chút đói rồi.

Màn đêm buông xuống, trên dược sơn vẫn còn thấy không ít đom đóm.

Sở Hòe Tự sải bước phía trước, tiểu tạp dịch vội bước theo sau.

Từ Tử Khanh mấy lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không giỏi ăn nói.

Hắn không hiểu, sao mình lại mơ hồ trở thành ký danh đệ tử, không hiểu vị chủ nhà này vì sao đột nhiên giúp hắn.

Thật sự là vì tiếc tài sao?

Nhưng rõ ràng hôm đó khi mình học chưởng pháp, chủ nhà nhìn cũng chẳng có biểu cảm gì, miệng chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Ừm, khá tốt."

Thiếu niên thanh tú lắc đầu, nghĩ không thông thì tạm thời không nghĩ nữa.

Bất kể thế nào, cơ hội tu hành này, ta nhất định phải nắm chắc trong tay.

"Phụ thân, mẫu thân, tiểu muội, nãi nãi... Tử Khanh nhất định sẽ báo thù cho các người!" Hắn lại một lần nữa thề trong lòng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn Sở Hòe Tự đều mang theo một tia cảm kích.

Một bên khác, Ngưu Viễn Sơn đang đi đi lại lại trong phòng mình.

"Có nên đến trúc ốc xem thử không?" Lão Ngưu trong lòng vô cùng rối rắm.

Bởi vì tất cả mọi người đều bị Lý Xuân Tùng đuổi đi khỏi bờ Hàn Đàm, cho nên, mọi người cũng không biết rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Ngưu Viễn Sơn tuy rất thức thời dẫn đầu rời đi, nhưng trong lòng vẫn canh cánh chuyện này.

Thế là, hắn liền luôn tản ra thần thức, chú ý con đường mà Sở Hòe Tự và Hàn Sương Giáng phải đi qua để từ Hàn Đàm trở về trúc ốc.

Kết quả, là Hàn Sương Giáng một mình trở về trước.

Điều này khiến Ngưu Viễn Sơn đã có thể hoàn toàn xác định, dị tượng đó là do Sở Hòe Tự gây ra!

"Cũng không biết tiểu tử này đã có được cơ duyên gì?" Trên mặt lão Ngưu hiện lên một nụ cười vui mừng.

Đứng từ góc độ của [Tổ chức], lần này, Sở Hòe Tự đã kinh động đến cả môn chủ!

"Tân nhân này, lại trong thời gian ngắn ngủi nhập môn như vậy, đã để lại ấn tượng cho cả môn chủ Đạo môn."

"Lại còn thành công đoạt lấy cơ duyên vốn thuộc về Đạo môn, bị người của [Tổ chức] chúng ta hấp thu!"

"Quả là đại công!" Ngưu Viễn Sơn trong lòng liên tục cảm khái.

Có được yêu nghiệt bực này, là phúc của [Tổ chức] chúng ta!

"Có lẽ, hắn thật sự có thể một ngày nào đó trà trộn vào vòng cốt lõi của Đạo môn, đến lúc đó, tác dụng hắn có thể phát huy, sẽ lớn đến nhường nào."

Ngưu Viễn Sơn cần cù siêng năng ở Đạo môn nhiều năm, là người làm việc nghiêm túc nhất, có trách nhiệm nhất, cần mẫn nhất trong chín vị chấp sự.

Nhưng hắn rất rõ ràng, vị trí chấp sự, đã là cực hạn của mình.

Điều này khiến hắn nhận ra, tân nhân yêu nghiệt thế này, không phải là kẻ mà mình có tư cách lãnh đạo.

"Điều ta có thể làm, chính là không tiếc bất cứ giá nào, bảo vệ tốt hắn khi hắn còn chưa trưởng thành hoàn toàn."

"Dù cho... có phải liều cái mạng già này!" Ngưu Viễn Sơn trong lòng trầm giọng nói.

Hắn cứ thế đi đi lại lại trong phòng, đến nỗi không biết Sở Hòe Tự đã về trúc ốc chưa.

Người trung niên mày rậm mắt to này lần nữa giơ tay, tự tát mình một cái thật mạnh.

“Điều thứ ba trong 《Huấn Giới》, không được có lòng dòm ngó quá nhiều đối với đồng đạo!” Hắn thầm nhẩm trong lòng.

Tân nhân này, trên người chính là có một luồng lực lượng chí mạng, quả thật dễ khiến người khác phạm sai lầm.

Ngay khi hắn hạ quyết tâm không đi trúc ốc, tạp dịch trong viện gõ cửa phòng hắn, báo rằng Sở Hòe Tự cầu kiến.

Ngưu Viễn Sơn lập tức đẩy cửa ra, bước chân nhanh như gió, thậm chí vận dụng thân pháp, hóa thành một đạo tàn ảnh, khiến gã tạp dịch trong viện nhìn đến ngẩn người.

"Là hắn tự tìm tới cửa, thế này thì không tính!" Lão Ngưu thầm nghĩ.

Sở Hòe Tự vừa thấy Ngưu Viễn Sơn, liền lập tức cúi người nói: "Đệ tử bái kiến Ngưu chấp sự, đệ tử không phụ kỳ vọng của chấp sự, đã đoạt được vật mà Lôi Văn Viêm tiền bối để lại trong bí cảnh — Huyền Thiên Thai Tức Đan!"

Cao tầng Đạo môn muốn hắn che giấu là thiên phú thần thông, chuyện Huyền Thiên Thai Tức Đan không cần che giấu.

Ngược lại, bề ngoài phải tạo ra chút động tĩnh, như vậy mới hợp lý.

Đối với Sở Hòe Tự mà nói, chìa khóa vào bí cảnh đều là lão Ngưu giúp đòi về, chuyện này mà không bẩm báo với lão, quả thật không thể nói nổi, trong lòng hắn vẫn ghi nhớ ân tình này của lão Ngưu.

"Tốt tốt tốt!" Trên khuôn mặt mày rậm mắt to của Ngưu Viễn Sơn, hiện lên nụ cười vô cùng an ủi, còn không nhịn được giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Sở Hòe Tự.

Ngay sau đó, hắn lập tức phản ứng lại, hỏi: "Huyền Thiên Thai Tức Đan đã dùng chưa? Có cần ta hộ pháp cho ngươi không?"

"Đã dùng rồi, thu hoạch rất lớn." Sở Hòe Tự cười đáp.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Ngưu Viễn Sơn suy nghĩ một lát, cũng không hỏi cụ thể đã tăng tiến bao nhiêu.

Từ Tử Khanh không rành về thường thức tu hành, đứng bên cạnh nghe mà đầu óc mơ hồ.

Nhưng hắn mơ hồ hiểu được, vị chủ nhà mà hắn nên gọi một tiếng "lão gia" này, e rằng vừa hoàn thành một việc làm kinh người!

Trong lòng tiểu tạp dịch lại dâng lên vài phần sùng kính.

"Vào nhà ngồi đi." Ngưu chấp sự mời.

"Không làm phiền chấp sự nữa, đệ tử đến đây lúc này, thực ra là có chính sự." Sở Hòe Tự nói.

Bạn đang đọc [Dịch] Mượn Kiếm của Ấu nhi viên nhất bả thủ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    3mth ago

  • Lượt đọc

    137

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!