“Phụt!” Tiếng xương vỡ giòn tan, yết hầu nát như quả chà là hỏng, Điền Diệu Tông trợn trừng mắt, tơ máu tức thì giăng kín nhãn cầu.
Từ cổ họng vỡ nát, một tiếng rít tuyệt vọng thoát ra, hòa cùng bọt máu tanh nồng, bắn tung tóe lên mu bàn tay gân xanh nổi rõ của Trần Khánh.
Trần Khánh ánh mắt lạnh lẽo, buông tay lùi lại.
Hắn biết, Điền Diệu Tông đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.