Tưởng Lập hừ lạnh một tiếng, nói: "Tầm mắt của kẻ này quá thiển cận, Trần đại nhân công lao ngút trời, lần này về kinh ắt sẽ được triều đình ban thưởng, sao có thể tham chút công lao nhỏ nhoi của y!"
Lâm Tuyên phất tay, nói: "Không cần để ý đến y, mặc kệ y đi."
Tưởng Lập ôm quyền, cung kính nói: "Vâng."
Ra khỏi sân, y liền quẳng chuyện của Hoàng Nhạc ra sau đầu.