“Ngươi không sao chứ? Có bị thương không? Nghe Lý Nguyên Chính nói, ngươi dường như bị người truy sát...”
Triệu Vô Cương cười đáp:
“Ta không sao. Tẩu tẩu ở đây có quen không? Gần đây phải chạy nhiều nơi, chắc cũng mệt mỏi?”
Hắn chú ý thấy quanh mắt Hoa Như Ngọc hơi sưng đỏ, chắc là khóc nhiều, khuôn mặt đầy lo âu, có lẽ luôn lo lắng mình sẽ gặp chuyện như Tề Lâm.